[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà
Chuyện này từ bên ngoài trở về trong điếm Bạch Khả Nhi cùng Hà Phạm liếc một cái đã có thể nhìn ra được.
Niếp Thanh gặp ám toán sau lưng.
Lưng lão trúng thương hai chỗ, mỗi nơi đều có một dấu tay, đánh vào sau xương sống trên lưng, da rách nát. Bởi là nơi yếu hại cho nên bị thương rất nặng, hơn nữa ảnh hưởng nghiêm trọng tới thần khí của lão.
Cho nên lời nói lão có chút không mạch lạc, có chút hỗn loạn.
Nhưng lão cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Hà Phạm cùng Bạch Khả Nhi lúc chạm vào người lão, lão còn cho là kẻ địch, cơ hồ muốn gắng sức động thủ ... sau vì bị thương thật sự quá nặng mới không nhúc nhích được.
Khi đó, trên miệng lão ngậm một miếng thịt. Trong tay bắt được một miếng thịt mới rớt xuống.
Hiện tại thịt đang ở trên mặt bàn.
Vô Tình đang nhìn.
Hai miếng thịt, rất trắng, mang một ít máu là bứt ra từ trên người hay con quỷ cắn lão.
"Quỷ . . . con quỷ chết bầm . . .đánh lén ta. . ." Niếp Thanh cuồng loạn nói:”Ta cường hoành xoay người lại cũng chộp nó một phát, cắn nó một cái . . . Ta chết nó cũng sống không được, ta bị thương nó cũng không chiếm được tiện nghi . . ."
Giọng điệu không chút thay đổi, nhanh nhẹn dũng mãnh.
... ba người cùng ngã xuống, chỉ mình lão cò ‘thối tiền’.
Lão cũng khiến đối phương nếm mùi đau khổ.
... lão cắn quỷ.
Lão thậm chí đến ngay cả quỷ cũng cắn!
Người nào đả thương lão, lão sẽ đả thương người đấy!
Người nào giết lão, lão trước hết giết người đó!
... cho nên, người nào cắn lão, lão nhất định cắn trả đồng thời còn với thêm một trảo. Còn tước ra một miếng thịt tươi !
"Ta sai lầm rồi!" Vô Tình có chút đau khổ nói:”Ta cho là ta phát hiện địch nhân ẩn mình trên lầu thật không nghĩ tới là hắn cố ý muốn ta phát hiện!"
Diễm Mộng không hiểu:”Hắn vì sao phải làm như vậy?"
Vô Tình nói:”Điệu hổ ly sơn ... hắn muốn dụ chúng ta phân tán chủ lực!"
Diễm Mộng suy đoán nói:”Tức địch nhân đã sớm ẩn núp ngoài cửa khi thấy chúng ta chủ lực phân tán, có người đi ra ngoài hắn liền hạ độc thủ!"
Vô Tình đột nhiên thốt:”Ta còn gọi Lão Ngư cùng Niếp Thanh đi ra bên ngoài chặn đường thoát của người trên lầu thật chẳng khác gì là kêu bọn họ đi chịu chết!"
Tập Mân Hồng có chút khó chịu cất giọng an ủi:”Nhưng bọn họ đâu có chết!"
Vô Tình vẫn rất buồn rầu:”Nhưng ta lại phạm phải một sai lầm khác, ta để Tiểu Dư ở lại trong phòng số sáu một mình!"
Diễm Mộng thấy hắn gân xanh nổi lên bên tóc mai, mặt lạnh ngắt, tay siết cứng cũng khuyên lơn:”Chúng ta lúc ấy cùng tiến lên phòng cũng đã cho là trong nhà không có ai rồi!"
Vô Tình xấu hổ nói:”Thật ra thì hắn không có rời đi, căn bản không thể đi nhanh như vậy ... hắn vẫn ở trong phòng. Chúng ta thấy bồn không, thùng trống thì có ảo giác như hắn đã rời đi!"
Diễm Mộng vẫn còn thắc mắc:”Nhưng hắn trốn ở đâu?"
Tiểu Dư dĩ nhiên không cách nào trả lời.
Trả lời là Vô Tình:”E rằng là ở bên trong màn cửa. Lúc ấy chỉ cần chúng ta tiến tới một bước là có thể phát hiện!"
Diễm Mộng nhớ lại tình hình vừa rồi:”Song dưới lầu bên ngoài cửa lúc đó vang lên tiếng kêu thảm!"
Vô Tình chán nản nói:”Cho nên, Tiểu Dư không xong rồi!"
Diễm Mộng thấy Vô Tình thê lương, nàng cũng rất đau lòng, sắc mặt biến đổi nhưng nàng dù sao vẫn có phong phạm không mất đi sự tỉnh táo:”Hung thủ đánh lén sau lưng Niếp Thanh!"
Vô Tình đáp:”Lão Ngư cũng vậy, bị đánh lén từ sau lưng!"
Tập Mân Hồng bổ sung:”Các ngươi vừa lên, Niếp Thanh, Lão Ngư đi ra chợt một bóng trắng lướt qua, cửa lớn đột nhiên đóng sầm lại, một trận cuồng phong thổi tắt cây nến. Bọn ta vội cố thủ trong lòng kinh nghi chưa định đến lúc các ngươi xuống tới mới mở cửa ra, mọi chuyện cũng đã . . . thành như vậy rồi!"
Kinh sợ trong lòng khiến mấy nữ trugn anh hào không ai dám đi xem cho rõ ràng.
Cho dù muốn xem cũng thấy không rõ lắm.
... không chỉ nữ nhân, Tam kiếm Nhất đao đồng cũng thế.
Bọn họ như thế làm cho người ta chạy lên chạy xuống mất thời gian không cần thiết, trong chốc lát đã hao tổn ba viên đại tướng.
Cách xử trí tinh minh, quyết đoán, phản ứng thần tốc như thế đại bộ đầu Vô Tình từ ngày xuất đạo đến nay chưa từng gặp qua.
Vô Tình ho nhẹ một tiếng.
Lúc này, gân xanh trên trán gã đã hơi tản đi, tay cũng không còn run lên nữa.
Tâm tình của gã xem ra đã hơi bình phục.
Gã hỏi:”Xin thứ cho ta hỏi thẳng!"
Diễm Mộng tựa như đã có chuẩn bị tâm tư, hất chiếc mũi cao lên nói:”Ngươi cứ hỏi!"
"Phòng số sáu có phải là chỗ ở của Vương Phi?"
"Phải!"
"Cho nên mới vừa rồi cô cho rằng là hắn tới?"
"Đúng vậy!"
"Cô mới vừa rồi lấy đi trong phòng là vật gì ?"
Lần này, Diễm Mộng tĩnh lặng trong chốc lát.
Một hồi lâu nàng mới trả lời:”Khăn!"
Vô Tình cũng một hồi lâu sau mới hỏi tiếp:”Tại sao?"
Diễm Mộng đáp:”Bởi vì nó là đồ của một vị cố nhân ta!"
"Cố nhân?"
Diễm Mộng gật đầu, thần sắc có chút thương cảm.
Vô Tình vẫn hỏi tiếp:”Kể từ sau khi xuất hiện nữ nhân trần truồng mài đao, tắm cô cũng chưa từng thấy tận mắt?"
"Không thấy!"
"Chỉ những người khác thấy?"
"Chính ta chưa từng thấy qua!"
"Như vậy …” Vô Tình lúc này hỏi rất cẩn trọng:”Căn cứ vào sự miêu tả của bọn họ cùng với những gì cô biết, có phải cô với nữ nhân nửa đêm giả thần giả quỷ luôn không mặc quần áo, công khai tắm rửa có chút quan hệ sâu xa không? Có chút gì đó quen thuộc không?"
"Có!"
Diễm Mộng trả lời rât dứt khoát.
Mọi người đều kinh ngạc.
Quái dị!
"Tất nhiên là thế …” Vô Tình hỏi tới:”Nữ nhân đó giống ai?"
Diễm Mộng dáng vẻ thanh tĩnh có chút tiều ý cười cười nói.
"Là mẹ ta!"
Giọng nói êm như mộng.
Mọi người xôn xao.