[Dịch] Ngân Hồ
Tiểu Hoa siết miếng giẻ lau trong tay, đôi mắt ầng ậng nước. Nó bỗng nghe một tiếng cười rồi đỉnh đầu bị vỗ đánh bốp một phát.
Theo bản năng, nó co rúm người lại, sau đó nức nở van xin:
- Xin đừng đánh tôi!
- Khóc cái rắm á! Nhanh trụng hoành thánh đi, đói chết ta rồi! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, tổng cộng mười sáu bát. Nhanh lên chút đi nha, ta mà đi học trễ thì ngươi phải chịu đòn thay cho ta đó!
Nghe giọng nói quen thuộc, Tiểu Hoa lập tức nín khóc, tùy tiện đưa tay áo quẹt nước mắt rồi chạy tọt đến sau một chiếc bàn ngồi xuống băng ghế cán bột gói mì mà không hề suy nghĩ.
Thấy Tiểu Hoa luống cuống tay chân, Thiết Tâm Nguyên bèn thở dài rồi đến kéo chiếc ghế Tiểu Hoa đang ngồi ra một tẹo, tự mình ra tay cán bột nấu hoành thánh.
Một bát hoành thánh phải đủ mười sáu cái, đây là quy định mẹ Tiểu Hoa đặt ra nhưng Thiết Tâm Nguyên chỉ tính làm mười cái. Thêm mỗi người một cái bánh thịt, đoán chừng bảy thằng khốn kia cũng đủ căng bụng rồi.
Mì hoành thánh nhà Tiểu Hoa vỏ mỏng, nhân nhiều nên không tồi. Nhưng chính vì nó không canh được lửa, nấu lại lâu nên vỏ bánh nát nhừ. Cuối cùng, khách hàng chỉ có thể ăn được món hỗn độn: vỏ bánh nước, dùng và thịt viên. Món mì hoành thánh đã chết từ trong trứng nước.
Thiết Tâm Nguyên vừa nấu hoành thánh vừa múc ra bát đếm. Sau khi hắn đếm tới hai trăm thì hoành thánh đã chín bung vỏ, bèn nhanh chóng vớt chúng ra, chan nước dùng nấu bằng xương gà vào, vẩy thêm ít trứng xắt sợi và hành lá. Sau đó, hắn bảo Tiểu Hoa đánh mắt ra hiệu cho đám khốn kiếp kia nhanh chóng bưng mì lên.
- Nhớ kỹ, phải đếm tới hai trăm thì hoành thánh mới chín, không được suy nghĩ vẩn vơ nữa. Mẹ ngươi bệnh, cha ngươi thì không giúp ngươi được. Như vậy thì bản thân phải nỗ lực, biết chưa!
Tiểu Hoa khó xử, lau lau tay vào tạp dề, đáp lí nhí:
- Ta không biết đếm.
- …
Thiết Tâm Nguyên vỗ đầu đánh bộp một cái, lôi trong túi ra một đống que tính bằng tre nhưng vẫn không đủ, phải lấy thêm một mớ của Trương bàn tử nữa mới được hai trăm que. Hắn đặt hết vào tay Tiểu Hoa, đoạn nói:
- Mỗi khi nấu hoành thánh, thì đặt từng que từng que sang một bên. Nhớ, tốc độ chính là thế này…
Sau khi dạy cho Tiểu Hoa xong, Thiết Tâm Nguyên an vị trên bàn chờ Tiểu Hoa nấu mì cho mình.
Sau khi Thiết Tâm Nguyên phải ăn một bát nước dùng thịt viên và hoành thánh sượng, cuối cùng đám Trương bàn tử cũng được ăn một bát hoành thánh đúng chuẩn.
Sau khi Trương bàn tử trả tiền với vẻ mặt bỉ ổi, nó vội nịnh hót Thiết Tâm Nguyên:
- Đại ca, sau này chuyện của đại tẩu chính là chuyện của tiểu đệ. Chúng ta mỗi ngày đều ăn mì hoành thánh, thằng nào dám ý kiến, chúng ta vất hết sách vở của nó vào hố xí tất!
Lúc Thiết Tâm Nguyên định dạy dỗ thằng mập mới mười tuổi này cho đàng hoàng, một giọng nói âm dương quái khí đột nhiên vang lên ở sau lưng hắn:
- Ơ, Nguyên ca nhi thật là tốt bụng nha! Như vậy mà lại giúp Tiểu Hoa của chúng ta, chẳng lẽ là định mang Tiểu Hoa về nhà ngươi làm nha hoàn sao?
Nghe giọng nói này xong, Thiết Tâm Nguyên lập tức rút lại ý định xử lý thằng mập kia. Hắn vừa xoay đầu lại nhìn Cố đại tẩu rồi nói:
- Tiên sinh dạy cho chúng ta biết, đáng lẽ đồng hương thì phải chăm sóc quan tâm lẫn nhau. Cớ sao ngươi lại nhẫn tâm nhìn một cô bé mới bảy tuổi nấu mì hoành thánh hỏng hết lần này tới lần khác mà không giúp đỡ?
Cố đại tẩu uốn éo cặp mông sồ sề, cả giận quát lên the thé:
- Lão nương cứ thích xem bộ dạng của nó khi đuổi khách đi đấy! Một con gà trống choai còn chưa mọcđủ lông cũng bày đặt giương cánh che chở hả?
Thiết Tâm Nguyên thấy hồ ly đang cong người, bèn chỉ sang phía đối diện thang bính điếm. Hồ ly lập tức chạy sang phóng rắm thối um ngay lập tức. Mỗi ngày, con quỷ này đều súc dạ dày của mình một lần…
Thấy hồ ly chạy tới, lúc này Thiết Tâm Nguyên mới chống nạnh kênh Cố đại tẩu, đoạn nói:
- Ngươi là con giun to, ta trêu không nổi ngươi. Có ngon thì đến chỗ mẹ ta mà nói lại một lần coi!
Cố đại tẩu cười khỉnh rồi đanh đá:
- Chẳng lẽ ả quả phụ mẹ ngươi dám nuốt sống lão nương sao?
- Có bản lĩnh cứ gọi mẹ ngươi đến đây! Ta xem thử coi ả dám vô lễ với ta như thế không?
- Mẹ hắn có thể còn vô lễ hơn hắn đấy chứ! Cố đại trùng, ngươi dùng mông đè chết nam nhân trong nhà ngươi ta không quan tâm. Nếu ngươi dám động tới một sợ tóc của con trai ta, lão nương nhất định sẽ cầm dùi đâm nát cặp mông sồ sề của ngươi đó!
Cố đại tẩu giờ mới phát hiện Vương Nhu Hoa đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Ả giật mình nhảy dựng lên, đang định mắng trả thì thấy Vương Nhu Hoa chỉ vào quán thang bính than của Cố đại tẩu mà nói:
- Đợi lát nữa mắng đê! Khách trong quán ngươi không chờ trả tiền nổi nữa, bắt đầu chạy hết rồi kìa!
(Thang bính than: Súp ăn với bán trứng rán).
Cố đại tẩu ngoái lại, tức thì rống lên như heo bị chọc tiết, liên tiếp phun ra từng tràng chửi bới tục tĩu như súng liên thanh. Sau đó, ả gắng gượng kéo một hán tử đang ôm lấy cây cột mà nôn mửa ra, lập tức túm đầu túm tóc y mắng sa sả:
- Đám khốn kiếp, cơm nước xong còn dám quịt tiền của lão nương à!
Hán tử vô cùng vất vả mới giãy thoát khỏi vòng tay Cố đại tẩu đang ôm rịt, chỉ vào quán Cố gia mà quát:
- Ai bảo quán ngươi thối hoắc hả! Tối đến giờ, lão tử vất vả lắm mới uống được một bữa rượu ngon. Giờ thì hay rồi, nôn sạch! Lão tử không bắt ngươi bồi thường đã là may lắm rồi! Ngươi còn dám túm lão tử đòi tiền cơm hả?
- Cơm rượu nhà ngươi đều ở đây đủ cả, lão tử không nuốt vào bụng tí nào! Nhìn cái bãi này đi, nó còn nhiều hơn đấy, cho ngươi tất…
Mọi người nghe hán tử nói xong, một số trong đó lập tức nôn ra sạch. Vương Nhu Hoa mặt còn tái hơn, cố nén cơn buồn nôn mà xua đám trẻ con vào xe ngựa nhà mình, vội vã rời khỏi nơi này, chỉ để lại Cố đại tẩu ngồi bệt dưới đất la khóc rầm rĩ.
- Mẫu thân, hóa ra mẹ cũng biết mắng chửi người nha!
Vương Nhu Hoa cười khổ:
- Nếu như mẹ không biết mắng chửi người, làm sao nuôi nổi con lớn đến ngần này đây? Cũng do con cả đấy, làm sao xuống tay độc ác đến như vậy hả?
- Tuy Cố đại tẩu ả lời lẽ hơi cay nghiệt, con mắng lại bà ta cũng không sao. Nhưng kêu hồ ly phá hoại chuyện làm ăn nhà người ta thì ba mẹ con ả uống gió Tây Bắc à?
Thiết Tâm Nguyên không quan tâm, nói:
- Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận!
Vương Nhu Hoa nhìn Thiết Tâm Nguyên thật lâu, đến khi Thiết Tâm Nguyên không cười nữa, mới nói:
- Con của ta thì phải giống cha nó, là một hảo hán đỉnh thiên lập địa chứ không phải một người độc ác chuyên hại người khác.
- Mẹ không biết con nghe câu này từ ai, nhưng mẹ không muốn nghe lần thứ hai. Cố đại tẩu làm những chuyện mà mẹ con cũng đã từng làm, con cũng chính là được mẹ dùng những cách kiếm tiền rẻ mạt như vậy nuôi lớn đó.
- Trên đời này không có ai hoàn mỹ, ít nhất mẹ vẫn chưa từng thấy lần nào. Thái gia gia của con lúc chết cũng tự nói mình là một người nửa xấu nửa tốt, chuyện ích nước lợi dân cũng có, mà chuyện thương thiên hại lý cũng từng. Còn nói mình dù có xấu có tốt nhưng đến địa ngục, Diêm La vương cũng sẽ không bỏ qua.
- Đến người cũng nói vậy, con còn phải nói gì nữa?
Thiết Tâm Nguyên cúi đầu lặng thinh, Vương Nhu Hoa cũng không nói thêm câu nào. Hai mẹ con cứ im lặng như thế đến lúc tới trước cửa nhà Quách tiên sinh, Thiết Tâm Nguyên mới nhìn mẹ mình, nói:
- Con nghĩ rằng, nếu người không phạm con thì con cũng sẽ không phạm người, như vậy là tốt nhất.
Vương Nhu Hoa cũng không tránh né ánh mắt kiên định của con mình, nói:
- Con từ nhỏ đã là một đứa trẻ có chủ kiến, nếu con đã nghĩ như vậy thì mẹ cũng mong con cả đời vui vẻ bình an, không hối hận.
Nhìn mẹ rời đi, Thiết Tâm Nguyên ra sức lắc lắc đầu, giao hồ ly không biết trốn theo lên xe từ bao giờ cho Thủy Châu Nhi, rồi cùng một đám bạn học vào lớp. Hôm nay thầy hắn muốn kiểm tra lại những gì đã học.
Trương bàn tử suy nghĩ gì đó, hỏi:
- Nguyên ca nhi, ngươi nói người không phạm ngươi thì ngươi không phạm người, vậy nếu người khác nhất quyết phạm vào ngươi thì sao?
Thiết Tâm Nguyên nghiêm mặt, nói:
- Bẻ xương, rút gân!
Trương bàn tử rùng mình một cái, sau đó vội vàng theo Thiết Tâm Nguyên vào lớp, hôm nay Thiết Tâm Nguyên khiến hắn biết cái gì mới gọi là đáng sợ.
Sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi thì Quách tiên sinh đến, lão nhìn cả lớp một lần rồi ra lệnh cho tất cả học sinh còn lại tập viết chữ, còn mình thì đi đến bên cạnh Thiết Tâm Nguyên rồi nói:
- Bối Nhĩ Kinh.
Thiết Tâm Nguyên thu lại suy nghĩ, trả lời:
- Bác ái chi vị nhân, được mà nghi chi chi vị nghĩa, tùy là mà chi yên chi vị đường, chân ư mình mà vô đối đãi vào ngoài chi vị đức...
(Người thì phải có lòng bác ái, làm việc gì cũng phải hướng tới chính nghĩa, thuận theo đạo lý làm người, đối xử với người ngoài cũng phải có đạo đức… )
Hắn đọc thuộc lòng câu đầu tiên sau đó ngừng lại khiến cả đám Trương bàn tử im lặng lo lắng nhìn sang. Thường ngày Thiết Tâm Nguyên đều đọc văn chương làu làu, sau hôm nay lại đột nhiên quên bài?
Quách tiên sinh cũng không nóng vội, trái lại khá thưởng thức, chờ Thiết Tâm Nguyên mở lời.
- Thầy, hôm nay con vừa giúp đỡ một bạn học nữ trừng phạt một người đàn bà chanh chua. Con vốn rất hài lòng với cách làm của mình nhưng lại bị mẹ trách mắng, nói con làm việc độc ác. Cho nên, con có chút hoài nghi cái gọi là bác ái, xin thầy giải đáp thắc mắc của con.
Thiết Tâm Nguyên một hơi kể lại chuyện buổi sáng cho thầy mình nghe.
Quách tiên sinh trầm ngâm một hồi lâu, mới nói:
- Con có một người mẹ như vậy là một chuyện đáng mừng, xét về lòng dạ mà nói thì thầy thật sự kém hơn mẹ con.
- Thầy chỉ có thể giải thích cho con đôi chút dựa trên sách vở, còn lĩnh ngộ hay không là ở con chứ không phải ở thầy. Người xưa từng nói, nhìn núi thì thấy cao thấp khác nhau, hoặc, cái nhìn của Hứa lão sư khác với cái nhìn của ngươi.
Đọc sách phải hiểu, phải ngộ, phải liên tưởng chứ không phải chỉ là nghe theo.
- Hàn Xương Lê nói bác ái chính là nhân, hợp vào việc làm của nhân gọi là nghĩa, theo nhân nghĩa đi tới chính là đạo, tự thân có mà không lệ thuộc vào thứ khác chính là đức.
- Đây chính là thứ mà ông xem là nền tảng, điều mẹ con đã làm gộp vào nhân, cho nên mẹ con tính ra chính là nhân nghĩa. Con đã thấy được nhân nghĩa, vậy cứ theo con đường của mẹ con mà đi, cần gì phải suy nghĩ nhiều?
- Nhưng con lại thấy cách làm của mẹ không đúng lắm.
- Vậy con cứ làm theo ý mình đi. Tuổi con còn nhỏ, còn đủ thời gian để quay đầu. Đến một lúc nào đó, con chợt nhận ra mình đã sai, quay đầu lại, lúc đó con mới càng hiểu rõ hơn những đạo lý trong sách vở. Dù làm gì thì đối với con mà nói thì cũng không tổn thất bao nhiêu.
- Hôm nay con khó lòng tập trung học nên tạm ngừng đi, cứ viết lại ba trăm chữ mẫu, bình tâm lại rồi nói tiếp.
Thiết Tâm Nguyên chắp tay ưng thuận rồi rời khỏi lớp. Hắn ngồi một mình dưới hiên cửa, lấy một tờ giấy ra bắt đầu từ từ tập viết chữ theo mẫu. Hắn cảm thấy có lẽ sắp tới quả thật mình cần bình tâm một chút.