[Dịch] Ngân Hồ
Trước kia, khi đọc Thủy Hử Truyện, đến đoạn Dương Chí bán đao thì Thiết Tâm Nguyên đã được chứng kiến ‘phong thái’ của tên lưu manh Ngưu Nhị, cứ tưởng tiểu thuyết gia hư cấu ra mà thôi, ai ngờ bản thân lại gặp quỷ, đúng một thằng trùng tên như thế trong thị thành Đông Kinh.
Đối với loại lưu manh này, kiếp trước Thiết Tâm Nguyên đã từng gặp rất nhiều lần. Nếu thay hình xăm toan nghê trên người Ngưu Nhị thành thanh long hay bạch hổ, nhuộm vài dúm tóc trên đầu gã thành kiểu bảy sắc cầu vồng, đổi thanh oản tiêm đao thành tây qua đao* thì chí ít Thiết Tâm Nguyên thấy hai hình tượng này chả khác là bao.
(*Tây qua đao: dao bổ dưa).
Những người mưu sinh ở Tây Thủy Môn đều là phu lao động hoặc bán hàng rong. Phàm là kẻ có chút ít của cải thì đều không muốn an trí gia đình ở nơi này.
Hàng ngày vào lúc nửa đêm, heo dê gà vịt ngan sẽ bị mổ ở đây, gia súc và gia cầm sẽ được đưa từ Tây Thủy Môn vào thành Đông Kinh, hoặc thông qua cảng Tây Thủy Môn chuyển đi bốn phương tám hướng.
Bởi vì vô số lợi ích đan xen bên trong nên nơi đây đã sinh ra vô số bang phái lớn nhỏ. Thất Ca thang bính điếm vừa vặn nằm trong phạm vi khống chế của Toan Nghê Bang.
Bởi mẫu thân muốn dùng thịt heo để tạo quan hệ, nên vẫn muốn đẩy cửa hàng của mình vào phạm vi của Đồ Phu Bang, để chúng ‘trông nom’ giúp. Vì nguyên nhân thường xuyên lui tới làm ăn, tất nhiên Đồ Phu Bang sẽ không bắt Thất Ca thang bính điếm phải nộp nhiều ‘hành phí’.
(*hành phí: phí bảo kê).
Trong một lần nhập hàng, mẫu thân bèn nói ý tưởng của mình cho quản sự Đồ Phu Bang, nên y đã tìm người của Toan Nghê Bang nói giúp.
Kết quả chính là, một tên bang chúng của Đồ Phu Bang bị Toan Nghê Bang chém đứt một cánh tay, cũng liên lụy đến Thất Ca thang bính điếm phải nộp thêm quan tiền phí bảo kê một tháng, người chấp hành cụ thể chính là Ngưu Nhị.
Đồ Phu Bang đánh không lại Toan Nghê Bang, nên cửa hàng của mẫu thân vẫn chưa có cách nào sáp nhập vào Đồ Phu hành hội. Hơn nữa, khi nghe chuyện thì mẫu thân còn phải xuất ra thêm hai xâu tiền để giúp gã bang chúng Đồ Phu Bang bị chặt tay.Cũng do chuyện này, mẫu thân uất ức mà mấy đêm liền không ngon giấc.
Ngưu Nhị quản lý một nửa điền nhai, hẳn phải là kẻ có tiền mới đúng nhưng thằng nhãi này quan năm suốt tháng chỉ mặc độc một bộ trường sam, giày sắp lòi ra ngón chân cái, đến gần đã nghe thấy mùi chua còn hơn cả cơm thiu khiến người ta không thể hào hô hấp nổi.
Loại mặt hàng này sao có thể để mẫu thân ra tiếp đãi. Mắt thấy gã sải bước tới, Thiết Tâm Nguyên tươi cười nghênh đón rồi chỉ sang gốc cổ thụ cạnh Điềm Thủy Tỉnh* mà nói:
- Sang kia nói chuyện, ở đó mát hơn nhiều!
(*Điềm Thủy Tỉnh: giếng nước ngọt. Do đây là địa danh nên viết hoa).
Ngưu Nhị cũng không phản bác, thoáng nhìn hai ba người khách đang tránh nắng trong điếm rồi xoay người đi sang Điềm Thủy Tỉnh.
- Đưa hành phí của gia đình ngươi đây!
Ngưu Nhị ngồi dạng chân dưới tàng cây, nói với thiết Tâm Nguyên bằng giọng khinh khỉnh.
Thiết Tâm Nguyên tươi cười đáp:
- Hành phí phải giao, chỉ là ta muốn hỏi mấy câu thôi. Chẳng phải mười lăm ngày trước nhà ta vừa nộp rồi sao? Muốn nộp tiếp thì cứ đợi đến tháng sau mới đúng mà!
Ngưu Nhị cười khùng khục mà nói:
- Vận may của gia gia không tốt, nhẵn túi rồi! Trong toàn khu Tây Thủy Môn này chỉ có cửa hàng nhà ngươi là buôn bán được. Gia gia không đòi ngươi thì phải đòi ai hả?
Thiết Tâm Nguyên cau mày thốt:
- Điều này là quy củ của Toan Nghê Bang. Ngài làm vậy, nếu bị quý đường chủ phát hiện, e rằng không ổn đâu!
Ngưu Nhị cười nhạt:
- Do mẫu thân ngươi phá vỡ quy củ trước. Nếu của hàng của ngươi trong địa bàn của Toan Nghê Bang, tại sao lại nhờ Đồ Phu Bang đến giúp? Mấy thằng mổ heo kia có thể làm chỗ dựa cho mẹ ngươi sao?
- Tiểu tử, thành thực giao tiền đi! Nếu không thông cảm cho các ngươi mẹ góa con côi, gia gia đã sớm san bằng cửa hàng các ngươi thành bình địa rồi!
Thiết Tâm Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có thể đưa ngươi. Ta muốn hỏi khi nào là lần cuối ngươi thu tiền tháng này?
- Nếu tháng nào nhà ta cũng phải nộp cho các ngươi hai xâu tiền, ta và mẫu thân cũng không cần mở cửa hàng này làm chi nữa. Dù sao, kiếm được bao nhiêu cũng dâng hết cho các ngươi.
Ngưu Nhị trừng mắt tròn xoe như hai hạt châu:
- Các ngươi dám rời Tây Thủy Môn à? Coi chừng lão tử tịch thu nhà các ngươi!
Thiết Tâm Nguyên cười nói:
- Trừ hoàng đế, không ai có thể tịch nhà ta được đâu. Ngươi lăn lộn ở Tây Thủy Môn, chẳng lẽ ngay cả điển cố này cũng không biết? Ta lo rằng, còn chưa vào cửa nhà ta thì ngươi đã bị cường nỏ phân thây rồi!
Ngưu Nhị sửng sốt, thoáng cau mày thốt lên:
- Nhà của ngươi chính là cái hộ dưới chân hoàng thành hả?
Thiết Tâm Nguyên gật đầu.
Ngưu Nhị nhìn nhìn tiệm mì Thất Ca, giọng nói hơi dịu lại:
- Tuy nhà các ngươi dựa vào hoàng thành nhưng đây là quy củ buôn bán xưa nay, dù là cửa hàng của Hoàng quý phi cũng phải nộp phí. Nhà các ngươi phải tăng phí thêm ba tháng nữa, sau đó thì nộp như bình thường.
Nói chuyện với Thiết Tâm Nguyên rất dễ khiến người ta quên mất tuổi thật của hắn, ít ra đến bây giờ Ngưu Nhị vẫn đối xử với hắn như người lớn. Thiết Tâm Nguyên thật sự giống những đứa trẻ từ nhỏ lăn lộn trên đường, chỉ có điều mặt không đầy rỗ như bọn chúng mà thôi. Con của người nghèo thì sớm trưởng thành, một đứa con nít ở Tây Thủy Môn lươn lẹo là chuyện thường.
Thiết Tâm Nguyên đứng dậy đi khỏi, đi được nửa đoạn liền quay đầu lại, cúi đầu nhìn Ngưu Nhị đang nằm ngủ trên đất:
- Không phải là bản thân ngươi muốn thu thêm chứ?
Ngưu Nhị mở một mắt ra, nói:
- Lão tử đã sớm nói rồi, là ta thua bạc hết tiền, chẳng lẽ ngươi bảo ta đi nói với đường chủ là không có tiền?
Thiết Tâm Nguyên ngồi chồm hổm nhìn thẳng vào Ngưu Nhị, hỏi:
- Thương gia ở Tây Thủy Môn đều biết ngươi là một người rất quy củ, sao ngươi không làm đường chủ Toan Nghê Bang?
Ngưu Nhị cười:
- Tiểu tử, lời ngươi nói mấy ngày trước lão tử đều hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận mới thấy, nếu hiện giờ lão tử đứng lên phất cờ chỉ sợ sẽ chết rất nhanh.
- Võ công ngươi cao nhất trong Toan Nghê Bang phải không?
Ngưu Nhị nhếch miệng cười:
- Lão tử đây là hán tử chui ra từ núi thây biển máu, cái bọn gà đất chó kiểng trong bang là con mẹ gì!
- Vậy tại sao ngươi không phải đường chủ? Không phải bọn người các ngươi tôn trọng nhất là nắm đấm sao?
Ngưu Nhị xua tay đuổi Thiết Tâm Nguyên đi như đuổi ruồi:
- Bọn chúng đông hơn!
Thiết Tâm Nguyên gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó phủi mông đi về cửa hàng. Bất kể thế nào, ngày mai cũng phải đưa cho Ngưu Nhị một quan tiền…
Bầu trời xế chiều đầy mây đen, không bao lâu liền bắt đầu mưa, nắng nóng nhanh chóng bị xua đi. Vương Nhu Hoa đang ngủ gật trên quầy ngẩng đầu dậy, thấy con mình đang bận bịu tứ phía liền gục đầu ngủ tiếp.
Nàng rất yên tâm giao cửa hàng cho con mình, đứa nhỏ này chưa từng tính sai sổ sách bao giờ. Nói gì sổ sách ở cửa hàng nhỏ, đến lớn như các khoản tính hàng năm thì cũng chưa từng sai một mảy.
Cửa hàng chật ních người, Ngưu Nhị cũng len vào trong biển người. Đột nhiên không biết ai hỏi một câu:
- Ngưu Nhị, ngươi muốn làm đường chủ Toan Nghê Bang hả?
Ngưu Nhị chỉ cười lạnh, không thèm để ý. Lúc nào cũng có vài người nhàm chán đồn đãi những chuyện nhảm nhí.
Thiết Tâm Nguyên lấy một xâu tiền từ quầy ra, cũng không bọc lại mà đưa thẳng cho Ngưu Nhị:
- Đây là tiền phí của ngươi.
Một ông chủ tiệm trà đội mũ xanh kinh ngạc hỏi:
- Nhóc Nguyên, không phải mẹ con đã nộp tiền phí tháng này rồi sao? Sao lại nộp nữa?
Thiết Tâm Nguyên chỉ cười không nói.
Ngưu Nhị cầm lấy xâu tiền đeo lên cổ, nhìn ông chủ tiệm trà, hỏi:
- Sao, lão muốn nói gì?
Ông chủ tiệm trà nhất thời tái mặt, hai tay xua xua:
- Không có, không có! Ngài cứ tự nhiên!
Ngưu Nhị nhìn bầu trời u ám, thấy cơn mưa dần nhỏ lại liền đeo xâu tiền trên cổ lao ra màn mưa, bước đi rất vội.
Ông chủ đội nón xanh thấy Ngưu Nhị đi xa mới dám lẩm bẩm:
- Nhìn bộ dáng Ngưu Nhị đúng là muốn làm đường chủ thật rồi…
Sắc trời dần tối, đây đã là lúc về nhà ăn cơm, dù mưa có lớn hơn cũng không thể núp được nữa.
Biển người trong tiệm dần giải tán, Vương Nhu Hoa an bài cho hai bà thím tối nay ở lại trong tiệm, còn hai mẹ con nàng thì lấy một cái áo tơi đội lên đầu rồi tất tả chạy về nhà. Hồ ly thì phải đeo một cái túi tiền không lớn, cố sức chạy trong mưa. Nó thấy mẹ con Thiết Tâm Nguyên chạy xa, dằn dỗi kêu to hai tiếng rồi ra sức chạy theo.
Vương Nhu Hoa từ đầu tới cuối vẫn không hỏi đến chuyện xâu tiền kia. Con nàng làm việc rất có nguyên tắc, nếu nó đã đưa xâu tiền cho Ngưu Nhị thì nhất định phải có lý do nào đó. Nàng cho rằng không ai lừa gạt được con mình.
- Nguyên nhi à, mẹ hỏi rồi, Lương tiên sinh ở cầu Thượng Thổ đã đồng ý nhận tiền dạy học cho con, bất quá nghe người ta nói tiền dạy học không thể quá rẻ, phải thêm ba phần lễ nữa mới được.
Thiết Tâm Nguyên cười nói:
- Mẹ không cần lo, hôm nay con đã đóng tiền học cho tiên sinh rồi, chỉ có một xâu tiền thôi.
Vương Nhu Hoa cảnh giác dòm dòm ngoài cửa, nhỏ giọng nói:
- Đứa nhỏ này, không phải Hạ Tủng sẽ bị chém đầu sao? Con không thể bái y làm thầy, như vậy con sẽ bị liên lụy đó.
Thiết Tâm Nguyên bưng chén cháo húp sạch, sau đó nói:
- Người này không chết đâu, Đại Tống trước giờ đều không giết đại phu, huống chi Hạ Tủng là nhân vật quan trọng trong giới sĩ phu Đại Tống.
- Con muốn mẹ tránh việc nhận thêm cáo mệnh khác thôi, đi theo Lương tiên sinh ở cầu Thượng Thổ không thể đạt được mục tiêu, chỉ có theo Hạ Tủng mới có thể.
- Cho dù y không bị chém đầu nhưng hắn không nhất định tránh được kiếp nạn đâu.
- Mẹ à, nếu Hạ Tủng không gặp kiếp nạn thì mẹ nghĩ con có cơ hội bái làm học trò của y sao? Coi như Hạ Tủng gặp xui xẻo nhưng một bụng học vấn của y lại là thật, chẳng lẽ mẹ nghĩ học vấn của Hạ Tủng kém hơn Lương tiên sinh ở cầu Thượng Thổ hả?
- Lương tiên sinh đương nhiên kém hơn Hạ Tủng, ông ta còn không bằng cả gót chân của Hạ Tủng. Năm xưa…
Thiết Tâm Nguyên thấy mẹ mới nói được nửa câu thì ngưng liền kỳ quái, lại thấy sắc mặt mẹ mình thoáng tái đi, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
- Hạ Tủng không phải người tốt đâu!
Thiết Tâm Nguyên cười:
- Con chưa từng muốn mời một người tốt làm thầy của mình. Nếu như con tâm thuật bất chánh thì đương nhiên sẽ muốn mời một vị tiên sinh thông đạt để bù đắp tâm trí của mình. Nhưng con là một cậu bé ngoan, đương nhiên phải mời một người mưu mẹo, nham hiểm một chút để dạy những kinh nghiệm phòng thân, tránh cho sau này bị người ta bán lúc nào còn không biết.
- Nguyên nhi à, Hạ Tủng thật sự không phải người tốt đâu. Nếu có tiên sinh khác thì mẹ cũng không muốn con nhận y làm thầy.
Thiết Tâm Nguyên cười:
- Mẹ không nói rõ ràng thì làm sao con biết.