[Dịch] Ngân Hồ
Lúc Thiết Tâm Nguyên nhìn người khác như ngắm cảnh, thì chính hắn cũng biến thành phong cảnh của người khác.
Một lão nhân mặc áo bào xanh kéo tay nha đầu ú đứng cách đó không xa, nhìn Thiết Tâm Nguyên đang trầm tư.
Nếu như chỉ là một tiểu hài tử mũm mĩm kháu khỉnh và ngây ngô thì không đáng nói, thành Đông Kinh có rất nhiều. Nhưng ở đây có một đứa trẻ gần hai tuổi đang nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt bất mãn, đó là điều bất hợp lý và trái với lẽ thường, dù rằng nơi đây vừa nhộn nhịp vừa rực rỡ sắc màu, có sức hấp dẫn trẻ con rất lớn.
Lúc đám khôi lỗi phát sáng trên bầu trời Kim Minh Trì, dù đến cả người trưởng thành cũng phải ngẩng đầu thưởng thức, nhưng đằng này tiểu hài tử vẫn nhìn mọi người xung quanh hết sức thích thú.
Ánh mắt không ngừng đảo từ người này sang người khác, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nụ cười thần bí luôn hiện diện trên gương mặt bầu bĩnh. Lão nhân áo xanh từ trong tiềm thức cảm giác nụ cười này như của con hồ ly vô cùng xảo quyệt.
- Thú vị!
Lão nhân áo xanh cười mỉm, dắt tiểu cô nương vào Thất Ca thang bính điếm.
Thấy trong lều phần lớn là quân sĩ và người buôn bán nhỏ, lão nhân khẽ cau mày nhưng vẫn tiến vào trong, ngồi xuống bên cạnh Thiết Tâm Nguyên.
Đây là vị sĩ phu đầu tiên vào cửa hàng. Một bà thím chọc khẽ vào tay Vương Nhu Hoa đang nhìn mê mẩn đám khôi lỗi phát sáng.
Vương Nhu Hoa sực tỉnh, nhìn thoáng qua lão nhân mặc áo xanh đội mũ đính khối thanh ngọc. Nàng biết người thế này mình với không tới.
Nàng nghĩ, người thanh nhã như vậy tiểu điếm mình không đủ tư cách tiếp đón.
- Lão trượng muốn ăn gì? Trong tiểu điếm chỉ có mì nước và thịt heo xá xíu, đều là những món ăn thô tục chốn nhà nông, e rằng không lọt vào pháp nhãn của lão trượng.
Lão nhân áo bào xanh nhìn thoáng qua Vương Nhu Hoa gật gật đầu nói:
- Làm ăn nói đúng thực tế là rất tốt, tuy chỉ là lều cỏ nhưng cũng sạch sẽ không thua gì phiền lâu.
- Còn thịt heo ăn được hay không thì mỗi người mỗi ý. Lão phu có một người bạn tốt, mỗi bữa thiếu thịt heo thì ăn cơm không ngon.
- Các ngươi đã khoe khoang thịt heo nhà mình là đệ nhất Đông Kinh, lão phu nhất định phải thưởng thức thử. Đừng để ta thất vọng!
Vương Nhu Hoa khom người, dịu dàng thi lễ, sau đó đi chuẩn bị thịt heo cho lão nhân.
Nha đầu ú gục bên cạnh bồn tắm Thiết Tâm Nguyên, hai tay kéo đầu hắn quay lại:
- Nói chuyện đi, ông của ta muốn nghe ngươi nói chuyện!
Thiết Tâm Nguyên cười khúc khích đáp lại, tay véo véo mặt mập nha đầu, ở đâu ra nhiều chuyện quỷ quái như vậy.
Lão đầu tử cười với cháu gái nhà mình:
- Thiệt là, cháu đã biết hắn là quỷ tinh linh, đặt câu hỏi như vậy liệu có tác dụng gì chứ?
Mập nha đầu vội vàng hỏi:
- A Tổ, có cách nào dùng được không?
Lão đầu tử mỉm cười:
- Trước kia còn đương nhiệm, A Tổ đối phó với điêu dân đều dùng uy phục chúng. Có điều đối phó với tiểu yêu nghiệt này không ăn thua.
Mập nha đầu nhất định phải sửa trị Thiết Tâm Nguyên nên vội vàng ôm chân lão đầu tử:
- A Tổ, nếu không hù dọa được hắn chúng ta nên làm gì giờ?
- Gặp dạng này, A Tổ sẽ dùng lợi dụ.
Mập nha đầu quyết định xoay người móc ví tiền trong ngực ra, cầm trên tay trêu tức Thiết Tâm Nguyên. Hắn há mồm cười khặc khặc cố túm lấy tay nha đầu ú, ra chiều bị ví tiền mê hoặc. Lão nhân ở bên cạnh nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm, đầu óc lâm vào mê muội. Ông ta khẽ lắc đầu, cảm thấy mình đã quá đa tâm, chỉ nghe cháu gái nhỏ nói một câu thôi mà bản thân đã chạy tới xem chuyện lạ. Kết quả là chủ động mà không nắm được tiên cơ, cuối cùng suýt nữa lại gây náo loạn khiến người khác chê cười.
Tuy triều đại này yêu nghiệt xuất hiện lan tràn khiến người ta giật mình: ‘Tư Mã Quang bốn tuổi biết đập chậu. Vương An Thạch năm tuổi thì có trí nhớ siêu quần, thấy là không quên. Âu Dương Tu từ lúc mới sinh đã biết ca hát, đây đều là những việc làm lúc linh trí vừa mở.’ Nhưng đứa bé này thì lại quá nhỏ...
Vương Nhu Hoa bưng chén thịt ngon nhất tới, tiếp đó lấy thêm chén nước lèo nóng hổi ra, sau đó mời lão nhân thưởng thức.
Lão nhân trước tiên nhìn tỉ lệ nạc mỡ của miếng thịt gật gật đầu, chấm vào nước chấm nêm gia vị cắn thử. Quả nhiên thịt heo của Thất Ca thang bính điếm có chỗ độc đáo, nếu như lão hữu mình còn ở kinh thành thì hẳn sẽ vui quên trời quên đất.
Đừng thấy lão đầu tử lớn tuổi nhưng sức ăn lại vô cùng tốt. Cả bát mì nhỏ lẫn dĩa thịt đem lên đều bị dọn sạch.
Lão đầu tử hài lòng, xoa miệng nói:
- Cho ta thêm hai cân, lão phu muốn mang đi.
Ví tiền của nha đầu ú cuối cùng vẫn bị Thiết Tâm Nguyên đoạt đi hết sức tàn nhẫn. Tiểu nha đầu vừa manh nha muốn đoạt lại thì hắn đã há miệng chực cắn. Dù sao người nàng toàn thịt, không lo bị rụng răng.
Lão đầu tử vẫn ngồi đó híp mắt mỉm cười nhìn cháu gái nhà mình tranh đấu với Thiết Tâm Nguyên. Mãi tới khi Vương Nhu Hoa đem thịt xá xíu được gói kỹ bằng lá sen ra, ông ta mới thanh toán tiền, dẫn cháu gái đang òa khóc hòa vào dòng người.
Sau khi lão đầu tử dẫn cô bé đi, Thiết Tâm Nguyên ném ví tiền qua một bên, chuẩn bị đi ngủ.
Tiết Đoan Ngọ, buổi tối vốn khó thấy được trăng sáng. Nghe tiếng chuông truyền đến từ thành Đông Kinh báo hiệu đã nửa đêm, dòng người phụ cận Kim Minh Trì cũng đã dần thưa thớt. Mẫu thân mệt mỏi cả ngày với hai bà thím cũng đã mệt không kém, ngồi canh bếp lò uống nước trà. Ly trà sôi bốc khói, hương trà thoang thoảng bao phủ gian lều cỏ, người nào người nấy chẳng còn đủ sức để nói gì nữa.
Từ xa vọng đến tiếng bước chân của quân binh tuần tra ban đêm. Hằng năm vào tiết Đoan Ngọ, đại quân sẽ thủ vệ bên cạnh Kim Minh Trì, đợi qua đợt lễ mới thu binh về doanh.
Thiết Tâm Nguyên cũng không ngủ được. Hôm nay đúng là sơ suất quá, người đắc ý thì quên cả trời đất mà. Hôm nay tuy nhiều người, mình có thể từ đó quan sát mọi tầng lớp trong xã hội thời Tống này nhưng đúng là lại quên mất chuyện, một thằng bé như mình không nên quan sát bằng ánh mắt của người lớn. Quả thật là không ổn!
Kể từ khi đến Đại Tống, hắn liền phát giác ra bản thân cũng chẳng thông minh hơn người đời Tống nàylà bao. Bất kể là mẫu thân hay những người khác, chẳng có ai là ngốc, đến cả thằng nhóc Đồng Tử thì cũng phải có đồ ăn ngon mới có thể sai nó làm chút chuyện vặt.
Có lẽ là do ít người nên Kim Minh Trì đã bắt đầu nổi gió, tiếng ca lả lướt bên trong những chiếc thuyền hoa vọng ra văng vẳng, một ca kỹ đang dùng chiến âm hát một khúc mà Thiết Tâm Nguyên chẳng biết thuộc bài nào, đoán chừng đó là bài Thiên Vấn của Khuất Nguyên . Bởi hắn cực khổ lắm mới trúc trắc nghe được mấy từ dễ nghe của nàng ca kỹ:
Vũ trụ sơ khai,
Ai truyền gốc tích?
Trời đất chưa thành,
Xét đâu lai lịch?
Sáng tối hỗn mang,
Ai suy cho rõ?
Máy tạo chuyển vần,
Ai tường lúc đó?
Hễ ca kĩ hỏi một câu thì ngay lập tức lại có vô số tiếng trả lời vang lên xôn xao bên dưới. Chẳng biết mấy người này trả lời mấy câu “Vấn Thiên” của Khuất Nguyên ra sao, mà tóm lại rằng Thiết Tâm Nguyên cũng cho rằng cũng chỉ là nói xằng nói bậy mà thôi.
Bỗng nhiên có một lão tăng đi chầm chậm theo điệu nhạc, rồi liền đứng trước cửa Thất ca thang bính điếm để ánh sáng đèn chiếu thẳng vào gương mặt của y. Trong lúc y còn chưa tuyên phật hiệu thì Vương Nhu Hoa đã hét lên thất thanh, hắt ngay tách trà nóng vừa mới pha vào cái đầu trọc của lão.
Y vô cùng chật vật, còn chưa kịp lau lá trà đang dính trên đầu thì Vương Nhu Hoa đã vội nhào đến ôm phắt con trai vào lòng, bộ dạng vô cùng hoảng sợ.
Còn Thiết Tâm Nguyên nắm một tờ giấy vàng vội lắc lư trước mặt mẫu thân. Vương Nhu Hoa định thần nhìn lại thì phát hiện trên trang giấy ghi mấy chữ: Tên này chưa chết, là trò che mắt mà thôi.
Những chữ này mặc dù chưa thể khiến cho Vương Nhu Hoa trấn tĩnh lại hoàn toàn, song cũng đã khiến cho nàng thôi hốt hoảng khi thấy cảnh người chết sống lại.
Còn hai bà thím chẳng bết đầu cua tai nheo ra sao, liền dùng thân hình bồ tượng của mình chắn trước mặt Vương Nhu Hoa, chỉ vào gã hòa thượng đoạn xồ ra một tràng mắng nhiếc, kèm theo đó còn chêm thêm mấy từ ‘cứu mạng’ nữa.
Thiết Tâm Nguyên trong tay vẫn còn cầm một xấp giấy vàng, Vương Nhu Hoa liền cầm lấy xem kỹ thì một lúc sau gương mặt tái xanh mới xuất hiện một chút huyết sắc.
Nàng liền khẽ đẩy hai bà tám ra, bước tới thi lễ hỏi:
- Đại sư đến từ Thiên Trúc chăng?
Lão tăng hơi sửng sốt đoạn liền chắp tay trước ngực, học bộ dạng của tăng lữ nhà Hán, thi lễ đáp:
- Lão tăng quả thật đến từ Thiên Trúc! Thấy hài nhi nhà nhà ngươi có duyên với Phật môn chúng ta nên cố ý tới đây độ hóa cho nó!
- Đại sư có thuật khởi tử hổi sanh chăng?
Vương Thu Hoa hỏi.
Lão tăng ung dung cười rồi đáp:
- Chỉ là trò bịp nhỏ lừa dối thế nhân mà thôi, thí chủ không cần ngạc nhiên. Cái gọi là tử tử sinh sinh, sinh sinh tử tử thì ai có thể nhìn thấu triệt?
Vương Nhu Hoa nhìn đám người kéo tới do nghe hai bà thím hô cứu mạng, nét sợ hãi trên mặt cuối cùng cũng tiêu tán. Mặc dù nàng không biết xấp giấy trên tay nhi tử là do ai viết nhưng trên đó đã phân tích thấu triệt mọi chuyện quỷ dị xảy ra trước mắt mình rồi.
Nàng ngờ vực những chuyện này chính là do ông lão ăn thịt heo làm ra, trừ ông ta thì người khác cũng không thể viết nổi những thứ này.
Lão tăng chẳng hề nóng vội, tựa hồ y chính là đang mong chờ mọi người xông tới. Người đầu tiên có phản ứng chính là viên phối quân Trần Thạch, vừa nhìn thấy lão tăng y liền cả kinh hét lớn:
- Chả phải ngươi đã chết rồi sao?
Hét xong, hắn liền quay đầu nhìn Dương Hoài Ngọc vận cẩm y đang đứng đấy.
Dương Hoài Ngọc trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, chính hắn trong lúc quậy phá ở huyện nha đã đá gãy cổ tên phiên tăng này, khi khám nghiệm tử thi cũng đã xác nhận hắn đã chết rồi. Bây giờ y đang đứng sờ sờ trước mặt mình, chẳng lẽ gặp quỷ rồi sao?
- Con song sinh?
Ba chữ khẽ rít qua kẽ răng của Dương Hoài Ngọc, còn phiên tăng thì lại giải khai tăng y của mình, chỉ vào vết thương trên đầu vai vẫn chưa lành hỏi:
- Con song sinh?
Dương Hoài Ngọc không tin, dí chiếc đèn lồng sát vào vết thương quan sát, sau đó không thể thốt một lời nào nữa. Ngày hôm nọ, Thiết Vương thị chém một đao đúng vào chỗ đó, chính là chém xéo. Dù không tổn thương xương bả vai nhưng chém vào khiến da thịt y lật cả lên, vô cùng đáng sợ.
Vương Nhu Hoa bỗng nhiên nở nụ cười, lén đưa trang giấy cho Dương Hoài Ngọc, rồi bước lên trước một bước nói:
- Đại sư đến từ Thiên Trúc, còn tiểu phụ nhân tôi lại biết Thiên Trúc có vô số bí pháp có thể làm cho người ta chết giả. Hoa ra đại sư tinh thông những môn đạo này chăng?
Lão tăng khuôn mặt giật giật, nhìn Vương Nhu Hoa trả lời:
- Thần thông nhà Phật há có thể dễ dàng tiết lộ. Thế nhân không biết, không biết chính là ngã phật từ bi. Còn sinh lòng nghi ngờ chính là ma chướng, người không chết làm sao có thể giải thoát?
Vương Nhu Hoa cười đáp:
- Tiểu nữ tử không dám có ý chất vấn Phật Đà, chẳng qua là khẩn cầu đại sư có thể đi tới nhà khác thuyết giáo, tha cho hai mẹ góa con côi chúng tôi có được chăng?