[Dịch] Ngân Hồ

Chương 13 : Thuật khởi tử hồi sinh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

LỜI TÁC GIẢ: Có rất nhiều bạn đọc không hiểu về hành động của phiên tăng, vì vậy trước khi bắt đầu chương mới bèn giải thích đôi lời. Đấy là một nhân vật chuyển tiếp, rất trọng yếu! Phiên tăng vốn chính là khổ hạnh tăng của Ấn Độ. Sở dĩ gọi là khổ hạnh tăng vì họ coi thân thể của mình là vật dẫn đầy tội nghiệt. Vì thế, sau khi ‘Khổ kỳ tâm chí - Lao kỳ cân cốt - Ngạ kỳ thể phu*’ thì mới giải thoát tinh thần và linh hồn của mình. (* có nghĩa: khổ tâm trì chí - gân cốt nhọc nhằn - Bỏ đói túi da - Đạo phật xem cơ thể con người chỉ là cái túi da để mượn sống tạm ở cõi trần). Lúc vừa nhập môn, khổ hạnh tăng phải thực hiện một nghi thức nào đó, ví dụ nó được thể hiện rằng: ‘Hôm nay ta đã thác rồi, ngày mai ta sẽ đến hồi tái sinh’. Sở dĩ gọi là sinh, hàm ý là đã bước vào cuộc sống sinh hoạt mới của thần. Dựa theo luật lệ, khổ hạnh tăng phải thực hiện ba không: không tà dâm, không nói dối, không sát sinh. Bỏ qua yêu hận tình thù, không màng đến công danh lợi lộc, chẳng thiết tha niềm vui gia đình, vất hết tài sản thế tục. Dốc một lòng mong muốn vượt qua luân hồi, tìm kiếm con đường siêu thoát. Khổ hạnh tăng Ấn Độ không giống như các hòa thượng nhẹ nhàng khoan thai thường thấy ở các chùa chiền Tàu Khựa, mà họ để tóc dài có khi đến cả hằng mấy năm không cắt gội, trên người vẽ đầy đầy tro cốt xám xịt. Bọn họ không có nơi tu hành cố định, có cả một số người không mặc quần áo, đó chính là thứ gọi là ‘Thiên y phái’… Tóc dài cả năm không cắt không gội. Không có nơi tu hành cố định, thậm chí còn có người muốn truy cầu khổ đau mà tự hành hạ bản thân đến mức thương tật, ăn chất độc. Toàn thân vẽ đầy các nét quái đản bằng tro cốt. Một số người còn tự xưng mình đã đi vào cõi niết bàn (Phật quốc), cho nên có rất nhiều hành vi khiến người thường không hiểu. Tỷ như họ tự lấy dao đâm vào người, đốt lửa tự thiêu, tự chôn sống dưới một ngôi mộ rồi hẹn ngày đào lên, hoặc tự giơ tay lên trời đến ba mươi tám năm không hạ xuống… Hồi sinh chỉ là một trò trẻ con họ thường xuyên chơi mà thôi. Nghe đồn, nếu luyện yoga đến mức cao thâm, có thể tháo rời các đốt xương trên người. Nên chuyện bị bẻ cổ mà sống lại với họ mà nói, cũng không phải là điều khó hiểu. Kiết Dữ viết truyện không hề bịa đặt ra các tình tiết kỳ dị quái đản, chỉ khuếch đại một số việc có cơ sở thực tế mà thôi. Chúng ta gọi là yếu tố nghệ thuật hóa. Khặc khặc…. VÀO TRUYỆN: Thiết Tâm Nguyên phi thường hứng thú, muốn tìm thi thể phiên tăng rồi châm lửa đốt thử, xem một lão phiên tăng đã thành tro thì có thể sống lại hay không. Nói về kỳ quái, sau khi bản thân kinh qua một loạt trải nghiệm thần kỳ, Thiết Tâm Nguyên vô cùng phản đối và không tín nhiệm vào thuyết thần phật bay đầy trời. Bởi vì, trong cuộc lữ trình kỳ diệu ấy, hắn không thấy một người thần bí hay bất kỳ đại năng nào trong truyền thuyết cả. Vì thế, hắn không tin phiên tăng kia sẽ chết dễ dàng như vậy. Theo hắn nhận diện, kẻ này chính là một khổ hạnh tăng đến từ Ấn Độ, chẳng qua không biết tín ngưỡng của thằng cha đó là Ấn Độ giáo hay Phật giáo mà thôi. Sau khi tìm được căn nguyên, mọi chuyện đã trở nên vô cùng rõ ràng và hết thú vị. Cho nên, Thiết Tâm Nguyên chỉ muốn giết phứt thằng cha phiên tăng lừa đảo ấy đi cho xong. Đấu tranh với y, chả hào hứng quái gì nữa! Người Đại Tống không biết thời đại bùng nổ thông tin vô cùng nhanh chóng và thuận tiện sau này, người đời sau chỉ cần ngồi một góc nhưng vẫn biết được bất kỳ một thông tin nhỏ nhất trên thế giới, thậm chí quá trình ấy còn không mất chút sức nào. Đối diện Thiết gia, bên kia đường của hoàng thành có một gia đình, tên của họ hầu như không ai nhớ. Có điều, người đàn ông chủ hiệu tên Tiền Đồng, bà chủ vì vậy được gọi là Tiền Đồng tẩu, đến cả đứa con trai to xác tựa một chú nghé con của họ, rất tự nhiên cũng được người ta gọi là Đồng Tử. Gia đình họ có một cửa hiệu, kinh doanh in ấn sách. Cho nên, mỗi lần Thiết Tâm Nguyên thấy họ thì bộ dạng ai nấy đều đen xì xì. Lúc in sách thì không tránh khỏi dính phải mực in. Dường như Tiền Đồng không hề hứng thú với gia đình đối diện nhà mình, Tiền Đồng tẩu cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Thiết gia với vẻ tò mò. Nhưng đến khi đứa con trai phì lũ nhà họ thấy Thiết Tâm Nguyên có một con hồ ly rất đẹp, nó lập tức chảy nước dãi ra cả thước. Sau khi khai trương thang bính điếm, Vương Nhu Hoa đã từng mời gia đình Tiền Đồng sang ăn một bữa cơm, định bụng làm trọn trách nhiệm tình làng nghĩa xóm. Rồi một ngày, cả nhà ba người cũng đến. Sau khi gửi một bao điểm tâm nhỏ tí thì tất cả đều vùi đầu chén hết một nồi mì to, xong xuôi mới hài lòng đi về. Hy vọng vào tình nghĩa tắt lửa tối đèn nương tựa lẫn nhau như ở quê nhà là chuyện xa vời. Tiền Đồng, người này có một bệnh lớn nhất là yêu tiền. Chỉ cần tiền đã vào tay, muốn y xuất ra thì đúng là nằm mơ! Thiết Tâm Nguyên là một người rất cổ quái. Mẫu thân nấu thức ăn rất khó nhai nhưng hắn thà cau mày nhăn mặt cố nuốt xuống, chứ không hề muốn chia cho ai chút nào. Cho dù hồ ly lấy thức ăn ngon trong hoàng cung mang về, hắn cũng không thèm quan tâm một mảy. Hắn đã sớm phát hiện ra Đồng Tử nhiều lần lén nhìn mình ăn bánh đậu xanh. Đôi khi thấy những miếng mình ngán tận cổ vất xuống đất, nó bèn nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không biết quy củ ‘Cấm vào phạm vi cách tường thành mười bước, ai vào sẽ chết!’ hẳn là nó đã sớm chạy đến cướp lấy rồi. Cho nên vào một ngày nọ, Thiết Tâm Nguyên dường như bất cẩn đánh rơi một quả hạch đào ra ngoài cửa, nó lăn lông lốc đến giữa đường. Con phố vốn không một bóng người đột nhiên xuất hiện một thằng nhóc nhanh như gió lốc nhặt quả hạch đào lên, lắc lắc nó tỏ vẻ đắc ý với Thiết Tâm Nguyên. Sau đó, nó há mồm tọng hết vào. ‘Rốp’ một tiếng, đã cắn nát quả hạch đào, hương vị ngọt ngào khôn tả. Thiết Tâm Nguyên thấy thế bèn cười hăng hắc, báo hại Vương Nhu Hoa phải cố rướn cổ ra xem con trai mình đang làm gì. Ăn xong quả hạch đào, Đồng Tử chợt sững sờ nhìn Thiết Tâm Nguyên đang ngồi trước cửa lựa chọn rất nhiều món ăn muôn màu muôn vẻ. Có rất nhiều thứ nó còn chưa từng thấy. May mà bàn tay Thiết Tâm Nguyên rất nhỏ, luôn làm rớt thứ này thứ nọ. Không tránh khỏi có trường một vài món rơi ra rồi lăn quá xa, liền lọt ngay vào miệng Đồng Tử. Nếu lăn gần một chút, hồ ly sẽ lười biếng lê thân đến chén sạch. Bất quá chỉ sau nửa canh giờ, thằng nhóc vốn rất yêu thích đã dần dần trở nên nổi giận với hồ ly. Theo bản năng, nó cho rằng thức ăn mà Thiết Tâm Nguyên làm rớt đúng ra phải thuộc về mình mới đúng. Lúc sắc trời dần tối, Vương Nhu Hoa bế Thiết Tâm Nguyên vào nhà rồi đóng cửa lại, khiến thằng nhóc đứng ở bên đường vô cùng thất vọng. Bất quá trong lúc được mẹ bế lên, Thiết Tâm Nguyên đã lén bỏ lại cửa một miếng thức ăn ngon thật to, rồi nhếch miệng cười với thằng nhóc này. Đối phó với một thằng nhóc tám tuổi, Thiết Tâm Nguyên cảm thấy chỉ cần một chút bánh ngọt và quả hạch là đủ khiến nó vào sinh ra tử vì mình. Hơn nữa ở thời đại thiếu thốn thức ăn như Đại Tống, điều đó càng chính xác. Người Tống cũng theo phong tục tập quán giàu nuôi nữ - nghèo nuôi nam. Chưa kể thằng nhóc này còn có một người cha vô cùng keo kiệt, một người mẹ khờ ít nói. Nó không thể hưởng thụ một tuổi thơ đầy đủ như những đứa trẻ khác. Ban đêm chính là khoảng thời gian mà Thiết Tâm Nguyên muốn trôi qua nhanh nhất. Bởi vì trong khoảng thời gian này hắn không ngừng mọc răng, mỗi tối mẹ hắn đều đặt đầu hắn trên bàn, dùng một miếng vải như miếng lau giày để lau từng cái răng của hắn, đến lúc chúng sáng bóng mới chịu thôi… - Răng tốt thì mới ăn thịt được! Đây chính là đạo lý của mẹ hắn, nàng hy vọng tương lai con mình sẽ ăn thịt chứ không phải gặm dưa muối. Cho nên nàng phải chuẩn bị đầy đủ từ nhỏ để con nàng lớn lên có thể ăn thịt, đây chính là đại sự trong cuộc sống của nàng. Bởi vì không có tộc nhân, thân quyến nên lễ mừng Thiết Tâm Nguyên tròn một tuổi chỉ diễn ra trong nhà. Mẹ hắn nấu trứng gà, ăn xong một cái lòng trắng trứng và một cái lòng đỏ trứng xem như là xong khánh điển quan trọng. Mẹ hắn khá mủi lòng, tỏ ý muốn xin lỗi con mình nhưng Thiết Tâm Nguyên lại cho rằng đây chính là sinh nhật đẹp nhất suốt hai kiếp làm người của hắn. Con nít không biết nói chính là thua thiệt. Hiện giờ, điều Thiết Tâm Nguyên cần nhất chính là quyền được nói chuyện, không thể làm cậu bé trong vỏ ốc được. Mẹ hắn đã không ngừng tổng kết kinh nghiệm để hoàn thiện nước dùng, vẫn sử dụng hương liệu mà hồ ly lấy về, giữ nguyên tính nhất quán của mùi vị nước mì Thiết gia. Phiên tăng kia không chết được. Người đầu óc nhanh nhạy chỉ cần thiêu hủy xác của y thì tin rằng có thể nói y đã trở về với Phật tổ. Thời nhà Đường, đã từng có chuyện phiên tăng Ấn Độ dùng kim cương dỏm nhất giả làm xá lợi, kết quả bị danh thần Phó Dịch dùng sừng dê núi đập nát, nhờ đó mà phá được một âm mưu. Hiện nay lại có phiên tăng đến Trung Hoa, lần này chúng càng thêm bí ẩn. Xem ra thuật khởi tử hồi sinh chính là trọng điểm bên trong. Bọn chúng lợi dụng mình làm điển hình, đơn giản vì thấy Thiết gia là nơi duy nhất gần Hoàng cung. Nếu chuyện thần kỳ như vậy xuất hiện, quả thật rất dễ đến tai hoàng đế. Thiết Tâm Nguyên không thích bị người ta lợi dụng chút nào, chứ đừng nói là bị lợi dụng kiểu hiểm độc như thế. Triều đại Đại Tống lúc này có thể xem như vạn nước đến làm ăn nhưng vẫn còn cách đẳng cấp là mục tiêu của vạn nước một đoạn. Hiện nay, chỉ có người Khiết Đan làm được điều đó. Bởi thế mà đủ loại màu da xuất hiện ở thành Đông Kinh. Nhiều lần, Thiết Tâm Nguyên còn thấy cả sứ giả của Bàn Địa Quốc (Ai Cập) đen như khỉ, mang theo vài thứ không đáng giá đến triều bái hoàng đế, nghe nói còn được ban thưởng rất nhiều. Việc khiến Thiết Tâm Nguyên bi ai nhất là, những người đó ngay cả da của người Ai Cập có đen hay không còn không biết thì sao có thể vạch trần thứ gọi là thuật hồi sinh của phiên tăng Ấn Độ? Muốn qua mắt một người, đầu tiên phải có trí khôn và dũng khí, thứ hai là da mặt phải dày hơn người thường. Ở thời đại khoa học còn chưa phát triển như hiện giờ, những người có đầu óc thường rất khó cạy miệng. Họ chỉ thích xem người khác bị những kẻ thông minh hơn lừa gạt, rồi chế giễu sau lưng. Họ làm thế hẳn là để phân biệt rõ ràng đẳng cấp của mình và loại người ngu muội kia. Người Đại Tống mặt dày rất nhiều, trên quan trường còn nhiều hơn nữa. Nhưng bởi vì phiên tăng nhắm đến mọi người chứ không phạm đến lợi ích của mình, bọn họ tuyệt đối sẽ không dùng da mặt dày của mình để trừng mắt đặt điều. Thiết Tâm Nguyên cũng không quan tâm đến việc đám ngu trong hoàng triều bị lừa gạt hay không, điều hắn quan tâm chính là mấy tên phiên tăng chết tiệt này muốn lợi dụng mình, gây tổn thương đến mẹ hắn. Về phần chuyện trong triều thì ai nói đúng được? Nói không chừng hoàng đế biết rõ mình bị gạt nhưng vẫn thích bị lừa. Mấy nước phương xa sai sứ giả dâng cống phẩm đến, tỏ vẻ thần phục thì ít nhất ông ta nghĩ mình là một vị vua thành công. Vạn nhất hoàng đế thẹn quá hóa giận, không giết tên lường gạt mà lại giết người giúp hắn vạch trần âm mưu thì thảm rồi. Thiết Tâm Nguyên cần phải có tiếng nói, chứ một thằng nhóc chưa tới hai tuổi có nói cũng không ai tin. Mặc dù mẹ hắn sẽ nghe nhưng cũng sẽ không quan tâm. Nhà đối diện đúng lúc lại là một hiệu in sách, vừa vặn lại có một tiểu tử vì miếng ăn cái gì cũng dám làm. Vì vậy, Thiết Tâm Nguyên sẽ đặt mục tiêu vào tiểu tử này. Nếu như có thể lợi dụng hiệu in sách của họ thì hắn lập tức có một cách để lên tiếng rồi. Nếu như có thể nhờ nó đem tới một bộ chữ in đơn giản thì hắn sẽ không phải khó chịu lâu như vậy.