[Dịch] Đường Chuyên
Một tháng trước Trang Tam Đình cũng đã có thể xuống đất, ở lại doanh không cũng không có việc gì, nghe được Vân Diệp để lại vài cây hoa liền chạy đến xem, lại bị thủ vệ chặn. Họ nói đây là vật yêu thích của tước gia, ngay cả đại soái cũng rất coi trọng, người không phận sự không được đi vào, chỉ có hai hoa nông tỉ mỉ chăm sóc số cây cỏ này.
Trang Tam Đình càng cảm thấy khó hiểu, đại soái khi nào quan tâm đến hoa cỏ rồi, ở trong phủ luyện đao pháp, không cẩn thận chém ngã cây mẫu đơn yêu thích của phu nhân, bị phu nhân truy sát đã thành trò cười khắp thành Trường An, hiện tại lại sai người tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ của Vân tước gia. Kỳ lạ, khuyên can mãi mới thuyết phục thủ vệ cho hắn đi vào xem sao. Ánh mắt đầu tiên của Trang Tam Đình xuất thân nông gia liền kết luận đây không phải hoa cỏ, mặc dù không biết đại soái tước gia làm trò quỷ gì, chắc hẳn chuyện quan hệ trọng đại, nói không chừng đây là thảo dược trân quý tước gia trồng.
Vừa nghĩ đến diệu thủ thần tích của tước gia Trang Tam Đình liền có vẻ mặt trông mong. Bảo bối của tước gia có thể nào để mặc cho đám hoa nông không liên quan gì chăm sóc, vạn nhất có sơ xuất, đám dược liệu cứu mệnh này sẽ không còn, cho nên hắn liền chuyển trướng của mình sang cạnh đám mầm khoai tây, cũng dựng một cái lều cỏ, mặt trời mọc đặt mầm khoai ra ngoài lều, mặt trời lặn đưa nó vào trong lều, mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc, cởi đất tưới nước, bắt sâu làm thường xuyên. Thấy mầm khoai mỗi ngày lớn lên, mấy ngày gần đây ra nụ hoa, Trang Tam Đình mừng rỡ không hiểu. Trận mưa to đêm qua hắn ba lần đi kiểm tra lều cỏ có chắc chắn hay không, thấy tất cả bình thường mới an tâm đi ngủ, không lâu sau nghe bên ngoài có tiếng bước chân liền đứng dậy kiểm tra, thì ra là tước gia. . . .
Vân Diệp thấy Trang Tam Đình, tâm trạng còn hối hận vì hình tượng bản thân chảy nước miếng. Một quý tộc, một quan viên tòng thất phẩm tốt đẹp, giờ thì không còn hình tượng gì.
Mặc dù trên danh thiếp quan thân viết: Vân Diệp, nam, tuổi 15, mặt trắng không râu, cao hơn 6 thước, không tàn tật, không thai ký, người Trường An, năm X tháng Y quan tới tòng thất phẩm, chủ bạc bí thư của Lan Châu Chiết trùng phủ chủ, đặc thử cáo thân.
Chợt nhìn lại, chỉ cần là nam nhân 15 tuổi có thể giả mạo chủ bạc bí thư của họ Vân này.
*Chiết trùng phủ là tên gọi của quân phủ, tổ chức cơ sở phủ binh chế Đường triều. Chiết trùng phủ phân thượng, trung, hạ.
Ngưu Tiến Đạt còn từ chỗ này của mình bắt chẹt số dầu đỏ còn lại, nói là phí viết cáo thân. Nhìn hàng chữ nghiêng ngả, Vân Diệp nhìn thế nào cũng cảm thấy quan thiếp của mình giống hàng giả. Đem nghi hoặc này nói cho Trình Xử Mặc, người này nhếch miệng cười to, hồi trướng thu hồi cáo thiếp của mình đưa cho Vân Diệp xem, thấy trên đó ngoại trừ tên, quê quán, tuổi tác chức quan, miêu tả khác giống y như của mình, đồng thời chữ cũng xấu như nhau, vừa nhìn biết ngay là cùng xuất phát từ tay của Ngưu đại gia.
Trình Xử Mặc chỉ vào Binh bộ đại ấn phía dưới quan thiếp nói cho Vân Diệp, cáo thân bỏ trống như vậy của Tả Võ Vệ tổng cộng có ba tấm, đại ấn đều in đủ, chỉ cần là dưới thất phẩm, điền tên lên là có hiệu lực, chỉ là sau đó đưa Lại bộ lưu trữ mà thôi. Cho nên hiện tại Vân Diệp xác thực trở thành quan viên tòng thất phẩm của Đại Đường, tương đương với cấp Phó xử của hậu thế.
Đường triều lúc này mặc dù đã xuất hiện khoa khảo, nhưng chỉ là bổ sung quan viên phạm vi nhỏ, quan viên cấp thấp số lượng lớn vẫn cần nhờ đại quan trong triều đề cử tỷ như Trình Giảo Kim. Nếu như có thể để cho hai vị đại quan đề cử chính là vinh dự đặc biệt khó có được. Phải biết rằng, ai đề cử ai thì phải chịu trách nhiệm. Tân khoa tiến sĩ của Đại Đường thụ quan cũng chỉ là tòng thất phẩm mà thôi, bởi Đại Đường võ quý văn tiện, cho nên tòng thất phẩm của Vân Diệp càng khó có được. Chủ yếu nhất đây là một ranh giới, ranh giới phân biệt giữa bình dân và sĩ, hai người này một ở mặt đất một ở trên trời.
Hiện tại Vân Diệp rất có phong phạm quý tộc, thấy Trang Tam Đình quỳ gối trước mặt mình đã có thể làm được tâm tĩnh như thủy, mặt không đổi sắc, không còn tình cảnh hoảng loạn không ngớt khi bị người quỳ lạy khi mới tới Đường triều. Người khác về cổ đại ảnh hưởng cổ nhân, bản thân về cổ đại bị cổ nhân ảnh hưởng, cũng không biết là theo kịp thời đại hay là bị sa ngã. Dù sao thì bây giờ vẫn còn rất hưởng thụ loại cảm giác thành công được người khác cúng bái này.
Thật vất vả kéo Trang Tam Đình lên, cả việc ngăn cản mình được cúng bái cũng rất mất sức, Vân Diệp quyết định sau này ít làm đi. Sợ Trang Tam Đình lại quỳ xuống, y hỏi bằng giọng hòa nhã nhất:
- Vết thương khỏi hẳn rồi chứ? Không có gì không ổn chứ hả?
Trang Tam Đình khom người trả lời:
- Nhờ phúc của tước gia, sức khỏe của Tam Đình đã không có gì đáng ngại, đa tạ ân cứu mạng của tước gia, nếu tước gia có gì sai bảo, Tam Đình sẽ liều mình báo đáp.
- Ha ha, ngươi không sao là tốt rồi, người trung nghĩa tự có phúc báo, đây cũng là phúc báo khi ngươi liều mình cứu người, không cần cám tạ ta, ngược lại ta còn phải cám ơn ngươi đã cứu Xử Mặc, mấy ngày này là ngươi chăm sóc đám khoai tây này hả?
- Đúng vậy, thuộc hạ thấy tước gia rất coi trọng số mầm này, sợ người khác chăm sóc không tốt, tiểu nhân rảnh rỗi, lại nói nói tiểu nhân cũng là người xuất thân nông gia, nên mới tự chủ trương nhận lấy trọng trách chăm sóc chúng, xin tước gia thứ tội.
- Lão Trang này, ngươi không biết đấy, mọi người trong quân đều không rõ tới cùng chúng nó là cái gì, ngươi xuất thân nông gia hẳn là rõ ràng loại hoa mầu mới này có ý nghĩa thế nào đối với nông gia. Thứ này tên là khoai tây, sinh trưởng ở ruộng cạn, vả lại sinh sản kinh người, ta nghe nói thứ này tại vực ngoại từng đạt được sản lượng 15 đảm (=50kg) trên một mẫu đất, vả lại bảo quản lâu, từ khi thu hoạch chỉ cần bảo quản thoả đáng có thể giữ đến năm sau không hư, thích hợp làm lương thực. Nhà nghèo cho dù không ăn lương thực, chỉ ăn khoai tây cũng có thể sống rồi. Hiện tại đã biết rõ vì sao ta coi trọng năm cái chum này như vậy rồi chứ?
Nói xong Vân Diệp phát hiện không có hồi âm, ngẩng đầu thấy Trang Tam Đình há miệng, hai mắt không có bất luận tiêu cự gì, cả người hoàn toàn rơi vào một loại trạng thái thần du. Y thầm cười đừng nói Trang Tam Đình ngươi, cho dù Lý Nhị bệ hạ nghe nói việc này trạng thái cũng sẽ không tốt hơn lão Trang bao nhiêu.
Đang lúc đắc ý thì có hai bàn tay nắm lấy hai vai mình, cả người bị nhắc lên, quay đầu nhìn mới phát hiện ngoài đình đứng đầy người, kẻ cao người thấp, già trẻ đều trừng hai mắt đỏ lòm nhìn mình, còn hãi hơn cả loài sói gặp ngoài hoang nguyên. Ngưu Tiến Đạt xách cả người Vân Diệp run rẩy giống như bị sốt rét, nửa ngày lão Ngưu mới thốt ra mấy chữ:
- Tiểu tử, nói thế có thật không?
Trong mắt nửa là hy vọng, nửa là khẩn cầu nhìn chằm chằm Vân Diệp.
- Ngưu thúc, ngài có thể bỏ tiểu điệt xuống rồi mới trả lời có được không? Tiểu điệt sắp bị bóp chết rồi.
Vân Diệp giống như nghe được tiếng xương bả vai mình đang vang lên.
- Không bỏ, hiện tại ngươi phải trả lời, nếu dám lừa gạt lão phu, lão phu sẽ xé ngươi.